Always with Me

Yeon Cheong nói với tôi, cách đây một tuần tớ ốm, tớ bắt đầu suy nghĩ lại những gì đã qua, tớ nhớ lại lý do đầu tiên tại sao tớ lại đến Paris này: tớ quyết tâm tới đây để trở thành một nhà văn, để viết nghiêm túc và thành thật. Nhưng 2, 3 năm qua, đắm chìm trong những bài luận, khóa luận, nghiên cứu, tớ gần như quên mất điều đó. Yeon Cheong đã từng viết một tiểu thuyết ngắn cùng bạn tên là “Một lát mỏng mùa hạ” Lần đầu tiên bạn nói vậy, tôi nghĩ mình có thể tưởng tượng ra không khí và giọng văn trong tiểu thuyết ấy như thế nào.

Rồi đến lượt tôi ốm, chỉ 2 ngày sau đó. Buổi sáng, tôi ngồi dậy, mắt nhắm, cảm thấy toàn bộ cơ thể có một sức nặng không tưởng kéo mình trĩu xuống. Tôi quá mệt mỏi đến mức không còn đủ sức để sợ hãi. Một điều hiển nhiên là tôi đã đến ngưỡng giới hạn tinh thần của mình. Chỉ cần bước chân thêm một chút nữa thôi, tôi sẽ rơi xuống vực thẳm. Lúc đi tới lớp buổi chiều, đoạn có hiệu sách Joseph Gilbert, tôi nhận ra mình đang chạy như một người điên, trán nóng bừng và tim nhảy lô tô trong ngực và nhận ra mình chẳng khác gì Soo Ah hết.

Thế rồi tôi nghỉ học, cả một ngày chỉ nằm nhà và suy nghĩ. Rốt cục thì mình đến Paris này để làm gì? Để thực hiện ước mơ to nhất quả đất của mình. Nhưng một năm vừa qua, tôi đã làm rất nhiều chuyện mà hầu hết đều không liên quan mấy đến ước mơ, và khi bận bịu nhất, thì khoảng thời gian để viết và vẽ là thứ đầu tiên bị đánh cắp. Có những tối muộn đi về nhà, cũng còn 1, 2 tiếng rảnh rỗi, nhưng việc chủ yếu là giải trí, để cho qua những giờ vắt kiệt sức sáng tạo ở nơi khác. Lúc Ji An ngồi khóc ở chân cầu thang, nghĩ về ước mơ làm nhà điêu khắc dang dở của mình, tôi đã lặng cả người đi. Tôi có hối hận không khi năm đó đã không quyết tâm thi Mỹ thuật? Có hối hận vì mỗi lựa chọn của mình sau đó lại càng kéo mình ra xa, và cuối cùng khi tìm ra được đam mê thì không còn cách nào khác mà phải đi đường vòng như thế này? Tôi nghĩ lại tất cả mọi chuyện, tất cả nỗi đau và sự tổn thương, về sự lựa chọn cá nhân và sự ích kỷ đối với gia đình. Về con người mình muốn trở thành, công việc mình muốn làm, và người mình muốn yêu. Khi đứng trước sự lựa chọn thứ khiến người ta đấu tranh nội tâm không phải là mâu thuẫn trong lòng mà là lòng tham, thứ gì cũng muốn có.

Thế rồi sáng chủ nhật, khi mở mắt, tôi tự nhủ với bản thân, hôm nay sẽ là ngày mình kết thúc chặng đường với anh. Ngay khi hiểu ra vì sao anh lại là soulmate của tôi, vì sao chúng tôi lại quá giống nhau và vì sao tôi luôn tìm thấy sự bình yên trong mắt anh. Lần đầu tiên khi anh nói, thi thoảng có thời gian anh lại đóng đồ gỗ, ánh mắt anh nhìn từng đường nét của chiếc ghế anh đang đóng, những ngón tay dài và xương vuốt từng vân gỗ, tôi có thể cảm thấy sự dịu dàng và cảm xúc trọn vẹn trong anh. Vì một câu nói muốn vào rừng sống của anh mà tôi đã đi theo. Chỉ cần là điều anh nói, tôi sẽ tin. Tôi thuơng yêu và bảo vệ anh là vì muốn được thương yêu và bảo vệ phần tốt đẹp nhất trong mình. Anh trở thành một phần của tôi, tôi trở thành một phần bản sắc của anh mà tôi gây dựng nên. Nhưng rồi tôi nhận ra, tôi cần phải dừng lại. Để gây dựng một thế giới của riêng mình, để có bản sắc và con người riêng của mình. Tôi cần tập trung toàn bộ sức lực và thời gian vào rèn giũa kỹ thuật và tiếng nói riêng. Tôi cần phải từ bỏ một vài thứ để có thể tiến gần hơn tới đích, như anh. Không có tôi, anh không cô đơn, bên cạnh anh còn rất rất nhiều người yêu thuơng và ủng hộ anh không ngừng nghỉ. Không có tôi, anh vẫn sẽ trưởng thành, mạnh mẽ và kiên cường như trước đến giờ. Tôi từng nghĩ mình sẽ là cái cây để anh nghỉ ngơi, nhưng thực ra, anh mới là cái cây mà tôi đã luôn dựa vào. Anh chính là sự tham lam mà tôi đã nâng lên đặt xuống không nỡ rời, là niềm vui và niềm tự hào, là sức mạnh và nguồn cảm hứng của tôi trong suốt những tháng năm qua. Người đàn ông chân thành, giản dị, quả cảm và tràn đầy nhiệt huyết ấy.

Hôm nay trên tàu điện ngầm có một bạn rất cao to, chắc cũng tầm cỡ anh khiến tôi nghĩ, nếu có một ngày đi ngang qua anh, tôi sẽ không hét lên và lao vào anh nữa mà sẽ đứng nhìn con người tôi đã từng lo lắng, yêu thương, cưng chiều và trân trọng hết mực ấy. Tôi sẽ nhìn anh cho thỏa, mặc cho anh có đỏ mặt vì ngượng ngùng. Ngày ấy sẽ là ngày tôi gặp giấc mơ cũ của mình mà trong lòng có lẽ không còn vấn vuơng nữa.

Đến lúc nào đó, tôi hi vọng anh sẽ bớt chút thời gian để nghỉ ngơi, quay về đóng 1, 2 cái ghế, thanh thản ngồi xuống và hạnh phúc nhìn những mẩu vỏ bào cuộn tròn tỏa thứ huơng mộc và dịu ngọt.

Còn tôi cần phải buông tay anh ra rồi.

Tạm biệt con nai nhỏ. Anh sẽ mãi là phần lấp lánh nhất trong thanh xuân của tôi.

 

 

 

Aesthetics 
in your inbox

Be the first to receive news on arts, books, music, muses and other poetic inspirations in your inbox, every month!

I don’t spam! Read my privacy policy for more info.

Share your thoughts