Trực giác

Tôi không biết chính xác từ khi nào tôi nhận ra rằng mình không thực sự tin vào trực giác của mình. Sau tất cả mọi chuyện, khi nhìn lại thì trực giác của tôi luôn chính xác một cách đáng kinh ngạc, và chính ra tôi phải lắng nghe và nhìn nhận nó một cách nghiêm túc  hơn. Thường thì tôi sợ mình nóng vội, sợ sai lầm trong việc đánh giá người hay sự việc trong lần đầu tiên, và tôi dễ dàng cho người khác thêm một cơ hội để chứng minh là tôi đã sai, chắc họ cũng có mặt tốt đẹp, và lời nói hay hành động cửa họ là có nguyên do đằng sau mà tôi cần kiên nhẫn hơn để thấu hiểu.

Nhưng đằng sau tất cả sự dễ dãi đó của tôi có lẽ là nỗi sợ hãi, sợ rằng thế giới bên ngoài kia không phải là thế giới mà tôi đang sống. Rằng mọi người có những chuẩn mực riêng và những sự ưu tiên khác tôi. Rằng khi sự thật ấy không thể che giấu được nữa, tôi sẽ không còn một nơi nào để bấu víu và tiếp tục tồn tại.

Sau khi nghe tôi bảo không hiểu tại sao với sự ngây thơ đó, đến giờ này tôi vẫn còn sống được, cô em gái mới 23 đã nói chắc là trời thương bà đó. Chắc vậy. Vì trời thương nên cái số phận nát bét trong lòng bàn tay tôi kiểu gì cũng gặp được quý nhân phù trợ. Vào những lúc tăm tối hay chán nản nhất, lúc cùng cực hay thất vọng nhất, luôn có ai đó đi ngang qua và nâng đỡ lấy tôi.

 

 

 

Aesthetics 
in your inbox

Be the first to receive news on arts, books, music, muses and other poetic inspirations in your inbox, every month!

I don’t spam! Read my privacy policy for more info.

Share your thoughts