Sunday Soothing | On Meditation

Giống như năm ngoái mình có bộ tranh “Slow Living” muốn truyền đạt những thông điệp về sống chậm, năm nay mình muốn bắt đầu làm một series version người lớn hơn 1 chút, cho những cô nàng bận rộn mà mong muốn có thời gian thư giãn và nghỉ ngơi, để tự hồi phục năng lượng, tái tạo nhiệt huyết và truyền cảm hứng sáng tạo. Vì thế, Sunday Soothing từ tháng 6 này sẽ là những chia sẻ nho nhỏ của mình về những việc chúng mình có thể bớt chút thời gian để làm cân bằng lại cuộc sống hối hả này. Trong lần đầu tiên này, mình xin nói về chuyện thiền.

 

Nói về thiền kể ra có hơi ‘quá sức’ với mình. Đơn giản vì mình chưa hiểu đủ và sâu về thiền đến mức có thể đem ra ‘chỉ bảo’ cho người khác nên đây chỉ là những chia sẻ cá nhân về kinh nghiệm của mình. Trước đây, mình vốn là dân ngoại đạo, thái độ và phong cách sống zen đôi khi làm mình ngần ngại, cảnh giác, vì mới nhìn qua có cảm giác tĩnh quá, trầm quá, xa rời thực tế quá, trong khi cuộc sống thì sôi động muôn màu. Nhưng gần đây khi sự tập trung (focus) và toàn tâm chú ý (mindfulness) trở thành xa xỉ giữa vô số những phân tán ồ ạt đổ sập lên người thì mình mới nhận thấy giá trị của sự tĩnh lặng, cả của không gian bên ngoài lẫn của thế giới bên trong. Và mình bắt đầu tập thiền, không có gì đáng kể cả, chỉ 10 phút mỗi ngày, để làm dịu trí óc, tập trung vào hiện tại và lắng nghe cả cơ thể lẫn tinh thần của mình.

Mình thiền ngay sau khi ngủ dậy, giữa không gian buổi sáng tươi mới, xung quanh đầy tiếng chim lích cha lích chích. Nhắm mắt, thẳng lưng, vai đưa ra sau, mình bắt đầu trở thành một trái núi. Trên cao, trời xanh biếc và nắng rực rỡ. Tĩnh mịch, bình yên, khoáng đạt và bất biến. Từ thân người mình cây lá bắt đầu đâm chồi, nảy lộc, hoa nở và đưa hương, xung quanh chim ca bướm lượn dập dìu ^^

Mình thở đều bằng bụng và qua mũi, tập trung vào luồng khí chạy trong cơ thể. Khí vào mang theo sự ấm áp, làm các cơ quan bên trong sạch sẽ và sáng nóng lên, khí ra sẽ quét theo những bụi bẩn và độc tố trong cơ thể. Được một lúc, các ý nghĩ sẽ lần lượt kéo đến, nào thì chuyện công việc, chuyện học hành, yêu đương, bạn bè, gia đình… từ nhỏ đến to, cảm xúc cũng cứ theo thế mà thay đổi. Những lúc ấy mình tưởng tượng mỗi ý nghĩ là một đám mây, bay qua rồi bay đi, còn mình là trái núi, vẫn sẽ đứng yên điềm nhiên trước vận đổi sao dời. Nếu bạn làm được điều này, bạn sẽ thấy đây là một cách rất hay để tự quan sát và từ đó hiểu hơn về bản thân bằng cách tách mình ra khỏi những ý nghĩ và cảm xúc đang có trong đầu.

Tác dụng của thiền rất nhiều, nhưng khác với chúng, mục đích của thiền chỉ có một – đó là không có mục đích gì cả! Tất cả những việc bạn làm chỉ là ngồi, thả lỏng và lắng nghe bằng tất cả các giác quan mà thôi. Và nếu có thể, không vật vã với quá khứ, không lo lắng cho tương lai. Chỉ yên lặng đón nhận mọi thứ như chúng vẫn thế.

 

 

Aesthetics 
in your inbox

Get FREE beautiful wallpapers!

Be part of the private club to receive updates on my art, favourite books, music & other poetic inspirations.

No spam, promise!

Aesthetics 
in your inbox

Get FREE beautiful wallpapers!

Be part of the private club to receive updates on my art, favourite books, music & other poetic inspirations.

No spam, promise!

0 Comments

Be the first to comment on this article.

bachdongreply
09/06/2015 at 12:44

Sáng nay đọc bài viết của bạn lòng ta cảm thấy rất vui. Không lí do cụ thể cho niềm vui, chỉ đơn giản là trong lòng mình cảm thấy thế.
Cơm nước xong, trưa nay mình lại trở vào đây, để được nhớ lại “thiền” của mình. Ban đầu “thiền” chỉ là những ý nghĩ, những gì là kiến thức mà người khác mang lại… Thì ra, “thiền” cũng có nhiều trường phái khác nhau cùng những phương pháp, cách thức được chỉ dẫn…

cảm giác “comment” ni sẽ dài…, mình muốn bổ sung vào một vài cảm nghĩ của cá nhân mình về “thiền”.

“thiền” thực ra là phẩm chất, là trạng thái tinh thần của người trưởng thành. Người đã tìm thấy bản thân mình trong sự tồn tại. Bấy giờ trái tim và khối óc của họ không còn là một phần của bản thân họ nữa, đó chỉ đơn giản là công cụ được sử dụng để sống tự do…

thế là “thiền” không thể là thứ có thể học hỏi từ người khác. Nhưng tình huống khó khăn này thực ra không phải thực là tình huống khó khăn. Sự thật là đã là con người thì ai cũng là con người. Vấn đề là ta có đủ dũng cảm không? ta có đủ dũng cảm để tỉnh táo không? Con đường để đạt tới trưởng thành rất đơn giản, là liên tục tỉnh táo, quan sát và cảm nhận, lưu tâm đến bất kì điều gì đến với mình. Thế là hiểu biết tới. Nhưng ta chấp nhận tỉnh táo thì ta phải chấp nhận chịu đau. Cuộc sống gặp sung sướng thì dễ chịu mà gặp đau đớn thì không phải ai cũng chịu nỗi. Không may, cuộc sống gồm đau đớn và sung sướng. Người trưởng thành sẽ luôn tỉnh táo và tận hưởng cả hai, tất cả đều có giá trị lớn lao không nên bỏ lỡ. Thế rồi, người trưởng thành có sự biến đổi, tinh thần họ trở nên siêu việt lên trên cả sung sướng hay đau đớn, tự do tới. Lúc này họ có thể là gì họ muốn…

Leave a reply