Travel | Paris, Paris – Phần cuối

Đến một thành phố xa lạ, bao giờ tôi cũng cho mình cái quyền nuông chiều bản thân tối thiểu là “được” đi lạc, lang thang không định hướng, không cần biết là mình đang đi đâu, không cần chạy theo những đoàn người đang nô nức đổ về những điểm hút khách du lịch. Cứ lãng du như thể tôi là tỷ phú thời gian. Mà cái lạc thú này có lẽ hạnh phúc nhất là được tận hưởng ở Paris, thành phố trông rộng lớn thênh thang thế nhưng thực ra rất nhỏ và xinh, nơi mà mọi ngóc ngách đều có thể khám phá bằng những bước chân.

Ngày cuối cùng ở Paris tôi dậy sớm, ăn mặc tử tế và bước ra ngoài quán ăn Việt Nam, nơi bạn tôi ở trọ. Những ngày mùa thu dịu dàng như tơ. Nắng trải vàng trên các vỉa hè, viền quanh những bóng lá đang xao động không ngừng theo gió. Tháp Montparnasse một khối đen sì, sừng sững in lên nền trời xanh mê mải. Được thong dong đi giữa đất trời Paris đang độ chín nhất của mùa thu, khi ban ngày vẫn còn ấm áp nhưng buổi đêm đã kịp se lạnh, khi cái mục ruỗng của mùa chưa kịp chạm tới sự tươi sắc của lá hoa, thấy mình quả thật là may mắn. Mục đích duy nhất trong ngày là được nhìn ngắm cây trong vườn Luxembourg, nhưng chỉ một đoạn ngắn tôi đã thấy mình bị cuốn vào những ngõ nhỏ như muôn con suối đổ ra các trục đường chính. Vì sao tôi lại bị những cái ngõ tí xíu ấy hấp dẫn, tôi không biết nữa. Có chăng là vì tôi cũng được sinh ra và lớn lên từ những con ngõ chằng chịt tựa như thế. Những cái ngõ vừa mời gọi vừa thách thức, như chứa đựng trong nó rất nhiều bí mật và những bất ngờ kỳ diệu chờ đợi bước chân ai đó đủ can đảm để bước vào.

Cứ nhẩn nha nhẩn nha, tôi lang thang dưới những tán cây lá vàng rực rỡ, trong không khí giòn và trong như thủy tinh, qua những nhà những phố, qua vườn rộng và quảng trường, đi dọc sông Seine và tạt vào Shakespears and Company, đi cho tới lúc đèn đường sáng trưng và mưa bắt đầu nặng hạt, má tôi lạnh ngắt và bàn tay giá băng không còn đủ linh hoạt để bấm máy ảnh nữa. Tôi trở về, viết thư cho bạn mách vụ trễ chuyến bay đầu tiên trong đời, hờn dỗi như thể chính mình là người vô tội, rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc, gói ghém cẩn thận từng món đồ mua được. Đôi bốt da lộn màu lá khô ở chợ ngoài trời, hộp gọt bút chì hình con sư tử mua được ở chợ đồ cũ St Ouen, váy áo ở cửa hàng vintage trong khu Marais, bưu thiếp, đồ lưu niệm và những quyển sách tuyệt đẹp mua được trong bảo tàng Lourve và ở Publicisdrugstore trên đại lộ Champs Elysées. Mỗi thứ dù nhỏ dù lớn đều lưu giữ kỷ niệm về những nơi tôi đã qua, đã phải lòng và mang theo đi trong trái tim mình.

Tôi rời Paris khi trời còn tối. Không khí còn lạnh sương và nếu không thấy người người áo măng tô đen cắp cặp đi làm thì tôi vẫn còn tưởng là buổi đêm. Khi tôi tới bến xe bus để chờ ra sân bay Orly bình minh mới bắt đầu ló rạng. Ngẫm ra mới thấy trong cái rủi thường có cái may, cũng nhờ vụ lỡ máy bay hôm trước mà tôi có thêm một ngày gần gụi với Paris, và thay vì phải ngắm những dãy nhà xấu xí, đổ nát, tường nham nhở graffiti và những khu công nghiệp xám xịt, buồn tẻ trên đường ra sân bay Charles de Gaulle mà tôi có cơ hội được ngồi taxi đi trên con đường dẫn qua La Défense tới những nông trại trù phú ở ngoại ô Paris.

Trăng mỏng tang lá cỏ treo một mảnh lửng lơ trên nền tím thẫm. Phía đông, mặt trời từ từ trồi lên, nhuộm nửa vạt trời từ cam đỏ sang hồng lam. Nắng bắt đầu tràn xuống những cánh đồng còn ẩm hơi đêm, vén sương voan đánh thức lúa mì non đang ngủ say, làm màu xanh nõn ánh lên lấp lánh. Những hàng bạch dương thân trắng đốm nâu đứng reo vui bên đường, lá vàng ruộm lao xao trong gió sớm. Sự tĩnh lặng tuyệt đẹp khi đất đai mới cựa mình thức giấc làm tôi mê mẩn ngắm nhìn, thậm chí không dám chụp ảnh, bởi sợ chỉ mấy giây lấy máy ra và ngắm qua ống kính bé tẹo cũng là một mất mát vô lường so với việc được tận mắt thấy, cảm, và ghi nhớ sự kỳ diệu của bình minh vào trong tâm trí. Chính lúc ấy, tôi chợt hiểu được cảm giác thăng hoa trong cái vô tận, bất diệt, khi con người và thiên nhiên đồng điệu hòa vào làm một mà Dương Thụ đã có lần nói tới khi nhớ về buổi chiều ngồi trên đồi cao, đưa mắt nhìn xuống cánh đồng mênh mông của miền Nam nước Pháp. Và tôi biết rằng, chừng nào tôi còn sống và còn mơ, còn yêu thương và bồng bột hi vọng, thì nhất định sẽ còn dịp quay về đây, lại ngồi bên hồ trước kim tự tháp trong sân bảo tàng Louvre, tung một đồng xu xuống nước và hẹn ước tình yêu với thành phố này.

 

(hết)

 

Aesthetics 
in your inbox

Be the first to receive news on arts, books, music, muses and other poetic inspirations in your inbox, every month!

I don’t spam! Read my privacy policy for more info.

Share your thoughts