‘Nhà’ mới

Những tháng cuối năm, tôi thực sự bị ngợp.

Choáng váng và mất phương hướng, tôi thấy thế giới của mình bị ô nhiễm tiếng ồn, quá nhiều âm thanh, quá dư thừa tiếng động. Lúc nào trong đầu óc tôi cũng ong ong quay cuồng, chộn rộn không yên. Tôi sợ nói chuyện, sợ đám đông, sợ facebook với những mẩu tin phù phiếm cứ đập vào mắt, nhưng đồng thời càng ngày tôi càng nói nhiều, như bị cuốn đi vào vòng xoáy ồn ào ở công ty. Khi tôi nói với cô bạn thân của mình rằng ở văn phòng mọi người đều bảo tôi nói nhiều nó tròn mắt, không thể tưởng tượng rằng tôi có thể là một đứa hay chuyện, không thể tin rằng ban sáng công ty yên tĩnh chừng nào thì chiều tôi tới, văn phòng lập tức náo loạn chừng ấy. Cũng phải, làm sao có thể tin được khi tôi con bé vốn nội tâm, ít nói, luôn bị sếp bảo là ‘shy’, phải tích cực ‘proactive’ lên? Làm sao có thể tin được khi tôi có những tháng ngày trầm cảm, ‘suy giảm chức năng nói’? Đến tôi cũng không thể tin được điều đó huống gì là người khác.

Do tính chất công việc làm với khách hàng, trong một khoảng thời gian dài tôi liên tục phải nói chuyện, gặp gỡ và liên hệ với người khác nên dần dà tôi dạn dĩ lên, nói nhiều và trơn tru hơn, quan trọng là tôi cảm thấy thoải mái. Và tôi cứ bị cuốn đi, quên mất mình là một introvert, quên mất là càng giao tiếp xã hội, năng lượng của tôi càng bị cạn đi, quên mất là tôi cần thời gian một mình, yên tĩnh để nghỉ ngơi và tái tạo năng lượng. Rồi chuyện gì đến cũng đến. Tôi bắt đầu bị zone out – một kiểu trạng thái đờ đẫn khi xung quanh quá nhiều phân tán, mỗi lúc một nhiều, và để khỏa lấp sự trống trải vô nghĩa, tôi bấu víu vào facebook và tumblr, chỉ để nhận ra chân lý rằng sự dư thừa thông tin sẽ hút cạn khả năng tập trung. Mỗi ngày đi làm về tôi như bị rút hết sức lực, mệt nhoài cả về thể chất và tinh thần, đầu óc lơ mơ, không làm được việc gì trong khi danh sách những thứ tôi phải hoàn thành ngày càng dài ra một cách đáng sợ.

Tâm trí tôi bắt đầu gào thét đòi sự thay đổi, đòi một luồng gió mới, đòi sự tĩnh tâm và không gian yên lặng. Và tôi muốn viết trở lại. Năm nay là năm đầu tiên tôi viết nhật ký một cách tử tế, ban đầu cũng chỉ là thử cho vui, nhưng dần dà tôi thấy thực sự thú vị và chính tôi cũng không thể ngờ tôi có thể giữ được cái nếp này trong cả năm. Đó cũng là một trong những lý do tôi lơ là việc viết blog. Vì không viết quá lâu nên nhu cầu được nói ra hết những suy nghĩ của mình trở nên cấp thiết, cồn cào gào thét trong tôi. Viết một cách nghiêm túc, có đầu có đũa, có chiêm nghiệm, có suy nghĩ kỹ càng, không phải là kiểu viết cho mình mình biết, để lưu giữ và ghi nhớ như nhật ký nữa.

Đến khoảng giữa tháng mười một, vào một buổi trưa cuối thu ấm áp, tôi ngồi trong ICY và lặng yên ngửi hương trà Jardin Bleu của Dammann Frères. Tôi nhắm mắt lại, cảm giác thư thái như mình đang đi vào một khu vườn bí mật. Xung quanh, mùi đại hoàng, mùi dâu rừng, mùi hoa ngô, mùi hướng dương, mùi nắng, mùi đất nồng nàn quấn lấy tôi, gỡ từng cái nút đang xoắn vặn trong đầu. Tâm trí gần như đang được hưởng một liệu pháp hương thơm từ từ trở lại cân bằng, nhẹ nhõm. Vào giây phút đó, tôi biết rõ mình phải thay đổi. Tôi muốn biến khu vườn này thành một nơi của riêng mình, với rất nhiều khoảng lặng, mọi thứ đều có chỗ của nó và chung sống hài hòa, không có cái gì nhao nhao gào thét đòi sự chú ý. Một nơi khiến tôi thấy gần gũi nhưng tự do, đơn giản nhưng tràn đầy cảm hứng, vừa ấm áp vừa bình yên. Và thế là tôi xắn tay áo lên, bắt đầu xốc lại bản thân mình.

Một trong số những việc tôi làm đầu tiên là ‘đóng gói đồ đạc’ ở website cũ và quyết định chuyển đến đây, chỉ mang theo rất ít ‘hành lý’ từng có ý nghĩa với mình để có thể có một sự khởi đầu hoàn toàn mới. Tôi quyết định xây nhà một cách tử tế, tìm và mua theme, xác định phong cách, chọn màu sắc chủ đạo. Tôi lấy màu trắng làm màu chính, màu của mây bông, của giấy vẽ, điểm xuyết là xanh lá của cỏ cây và xanh dương của bầu trời và biển cả. Sau hơn một tháng dọn dẹp tâm hồn, giờ tôi có thể tự hào nói với bạn: “Vâng, đây là ‘nhà’ mới của tôi.”

Tôi sẽ hạn chế dần việc chia sẻ trên facebook, trừ những thứ thật đặc biệt mà tôi thực sự muốn bạn cùng biết, để ‘tường’ nhà bạn không bị loãng thêm và để bạn không phải rơi vào tình trạng như tôi đã trải qua. Một khi nào bạn muốn ghé thăm, hãy tới đây, ngồi xuống, uống tách trà và chúng ta sẽ trò chuyện với nhau.

Nhà tôi sẽ luôn là một cuốn sách mở rộng.

 

 

 

Aesthetics 
in your inbox

Be the first to receive news on arts, books, music, muses and other poetic inspirations in your inbox, every month!

I don’t spam! Read my privacy policy for more info.

0 Comments

Be the first to comment on this article.

Linhreply
06/01/2015 at 22:08

Chị ơi, hoàn toàn ủng hộ chị hai tay hai chân khoản viết lách qua blog nhiều hơn và dọn dẹp gọn gàng cho năm mới! Cuối năm em cũng có cảm giác giống như chị. Cám ơn chị đã viết ra, để có những người cùng cảm thấy những điều giống nhau tìm được một hai giây phút yên lành.

Thỉnh thoảng em sẽ vào đây chơi, chị cứ chăm sóc tưới tắm đều đặn nhé 😀

Tiny Pochireply
07/01/2015 at 16:23
– In reply to: Linh

uh, thi thoảng vào đây chơi nhé >:D<

quynhtrang86@yahoo.comreply
07/01/2015 at 10:51

Hi there! Wanna see you more:D Do you wanna dine with me someday?

Tiny Pochireply
07/01/2015 at 16:22
– In reply to: quynhtrang86@yahoo.com

How about next week?

Duckiereply
07/01/2015 at 21:37

Yo. Website đẹp quá 🙂 Mình cũng đang dọn dẹp wordpress mờ ngổn ngang quá, tại mới tập tọe thôi í. Ah mà Vy nhận được sách của cô Hà Anh rồi. Bạn rất thích. Suốt ngày mở ra đọc. Tối nào mẹ cũng đọc truyện hai chú gấu cho Vy trước khi đi ngủ 🙂

Tiny Pochireply
09/01/2015 at 13:39
– In reply to: Duckie

Yêu quá <3, mình nhớ cả 2 mẹ con lắm ý 🙂

Reply to quynhtrang86@yahoo.com Cancel reply