Book | Nói với nhóc Marư

Hôm nay là ngày 15/7 âm lịch mà người Nhật gọi là lễ hội Thất tịch. Trời lại mưa, tháng 7 vốn mưa ngâu mà. Mỗi lần đến dịp này, trời mưa, tớ lại nhớ đến “Tháng 7 tha hồ ước”, nhớ đến sự tích Ngưu Lang – Chức Nữ, mỗi năm chỉ được gặp nhau một lần vào Rằm tháng 7 mà nhóc nói đến, và dĩ nhiên, tớ lại nhớ đến nhóc.

Marư à, tớ vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp nhóc. Đáng lẽ hôm ấy tớ sẽ gặp Doraemon nhưng vì tuần đó là tuần của bạn mà tớ thì hiếm khi được mẹ cho tiền mua truyện tranh nên tớ sợ nếu tớ mang tiền vể mẹ sẽ lấy mất. Thế là tớ mua tập 2 “Quà tặng mẹ”, và bọn mình gặp nhau.

Từ lúc đó là khi tớ học lớp 4 cho đến bây giờ, nhóc vẫn luôn là một người bạn đặc biệt của tớ. Nhóc có biết là chúng mình có rất nhiều điểm giống nhau không? Này nhé, nhà tớ cũng nghèo giống như nhà của Marư, tính tình đều trẻ con và hiếu thắng, tớ cũng thích vẽ và hay mơ mộng lung tung. Và những người bạn của nhóc cũng đã trở thành bạn của tớ, Tama nè, Hanaoa nè, chị Saki nè, ông nội nè, rồi lớp trưởng Suneo, Củ hành nữa… Tớ thích nhóc Maru đến độ phải đi săn lùng “7 viên ngọc rồng” từ tập 37 đến 41 vì sau mỗi tập có một vài trang của nhóc. Đơn giản là vì tớ không muốn bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội nào được đọc những câu chuyện của Marukochan.

Mỗi câu chuyện mà Marư kể đều làm tớ có cảm giác đấy là nhóc đang kể chuyện của tớ. Từ chuyện thích chui vào tủ ngủ vì không có phòng riêng trong “Đêm đầu tiên ngủ riêng”, chuyện cãi nhau giữa anh chị em trong nhà của “Chị em nhà Sakura”, đến niềm háo hức “Đi chơi xa thích lắm”, hay tật cả thèm chóng chán ở “Nữ bác học X.13″… Không ai có thể quên được hình ảnh hai cô nhóc ôm nhau khóc nức nở giữa cánh đồng và trong gió lạnh của mùa đông giá rét trong “Lá thư tương lai trên đồng cỏ” (bây giờ đọc lại tớ vẫn khóc đấy), hay bức tranh “Em bé và ngựa con” được vẽ bằng tất cả tình yêu thương của chị hoạ sĩ đường phố dành cho cô búp bê gỗ dễ thương Maruko. Và nhóc biết không, tớ vừa khóc vừa cười khi bạn tiễn Ônô với cái băng rôn “Cố lênh HANAOA”, tớ sung sướng biết bao khi lần đầu tiên được nghe bài “Chiếc đồng hồ cổ” mà lớp 3A4 của bạn đã hát trong dịp Noel. Và cả ước mơ chinh phục đại dương của những con sói biển Ono và Sughi:

Gặp nhau bên đại dương mênh mông
Hát lên như lòng biển vui
Những lời ca như mặt trời vàng óng
Và kỷ niệm xanh như áo mặc hôm nào…
Chúng ta không có thời gian nào đánh mất,
Không có kỷ niệm nào bỗng quên,
Không có lời to nhỏ nào không nhớ,
Không có lời thề nào tàn phai…”

Những câu chuyện giản dị, chân thật, cảm động của một miền thơ ấu trong sáng với những khung tranh ngộ nghĩnh, những cô cậu bé đầu to hơn người, mắt như dấu hỏi nằm ngang ấy luôn để lại cho người ta một cảm giác khó tả, một niềm sung sướng trẻ thơ, niềm hạnh phúc được sống lại cùng những kỷ niệm đã phủ bụi sau khi được lau chùi lại sáng lên long lanh. Và đối với riêng tớ, tớ rất tự hào nói rằng khi nghĩ đến đất nước hoa anh đào thì Momo Sakura và Chihiro Iwasaki là hai cái tên tớ nghĩ đến đầu tiên. Cảm ơn nhóc vì đã lưu giữ tuổi thơ, của bạn và cả của tớ nữa…

 

Tháng 8/2006

Aesthetics 
in your inbox

Get FREE beautiful wallpapers!

Be part of the private club to receive updates on my art, favourite books, music & other poetic inspirations.

No spam, promise!

Aesthetics 
in your inbox

Get FREE beautiful wallpapers!

Be part of the private club to receive updates on my art, favourite books, music & other poetic inspirations.

No spam, promise!

Share your thoughts