Book | Chó hoang Dingo

Ngày cuối cùng của năm cũ, tôi đi mua sách, để chuộc lỗi với bản thân. Những khoảng thời gian bận rộn và khủng hoảng khiến tôi đâm đầu vào self-help để cứu vớt tinh thần mà không đọc một quyển tiểu thuyết nào, tâm hồn khô cằn như suối cạn. Tôi mua The Book Thief, Hãy chăm sóc mẹ và Chó hoang Dingo, quyển nào cũng ưng cả. Thực ra, tôi đã từng có và đọc Chó hoang Dingo từ hồi còn bé tí. Nhưng chuyện mối tình đầu mà đọc hồi cấp một thì sao mà thấm và ngấm cho được? Thế nên hồi ấy tôi chỉ đọc cho biết cốt chuyện chứ tuyệt nhiên không lý giải nổi cái chị nhân vật chính kia vừa rắc rối vừa vô lý đùng đùng. Và sau vụ xây nhà vắng mắt tôi, quyển truyện đã xấu số nằm trong đống sách một đi không trở lại. Có thể nói, lần này tôi phải cảm ơn cái bìa dễ thương của Dingo kia bởi vì nhờ nó tôi đã mua lại cuốn sách và thấy hết sức xứng đáng.

Chó hoang Dingo là tiểu thuyết cho thanh thiếu niên, bây giờ gọi là teen, lối viết mộc mạc, giản dị nhưng tuyệt nhiên không phải là loại sách sến sẩm, nhạt nhẽo và nông nổi đầy rẫy mấy câu sáo rỗng như dịch từ tumblr và weibo xuống. Trong vắt và thuần khiết, nó làm tôi nhớ lại những kỷ niệm đầu tiên như pha lê, những lần bối rối trước cảm xúc không lý giải nổi của bản thân, những khi xấu hổ đỏ mặt đứng trước cậu bạn mình thích mà không biết phải nói gì, làm gì. Phraerman tinh tế vô cùng trong việc miêu tả nội tâm của một Tanhia vừa trẻ thơ vừa sâu sắc đang trên hành trình đi tìm ý nghĩa cuộc sống và hạnh phúc của em. Giữa khung cảnh rừng taiga nên thơ, ước mơ đi về biển lớn của chú chó hoang Dingo này trở nên mãnh liệt và cháy bỏng, trước mắt em, con đường đời vẫn còn rộng mở, hứa hẹn biết bao điều.

Điểm đặc biệt của cuốn sách là dư vị nó để lại trong tôi. Gấp sách lại, tôi vẫn còn thấy mình mơ màng mỉm cười, vì đâu đó giữa những nhân vật trẻ tuổi, tôi tìm thấy bóng dáng mình và bạn bè ở cái sự bưởng bỉnh và kiêu hãnh của Tanhia, của niềm hâm mộ cuồng nhiệt và ngây thơ trong Phinca và sự điềm tĩnh trưởng thành nơi Colia. Hơn hết, nó khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian đầy thử thách của tuổi mới lớn khi lần đầu tiên phải đối mặt với những vấn đề chưa bao giờ mình phải nghĩ tới, khi những quan điểm trái chiều về cuộc sống bắt đầu hình thành, khi phải giải quyết những xung đột trong các mối quan hệ, khi bất lực nhìn người mình thương yêu đau đớn, khi ngỡ ngàng và chới với vì bị bỏ rơi và phản bội… Tất cả những tình tiết đó được đưa vào một cách hợp lý và tiết chế, cốt chuyện giản dị nhưng rất lắng đọng, mỗi chi tiết đều có ý nghĩa và lý do riêng của nó, và vì thế, câu chuyện được kể một cách hết sức tròn trịa, trọn vẹn.

Đọc Chó hoang Dingo liền trong một đêm, tôi chợt nhận ra lý do vì sao tôi không thích nổi The fault in our stars (tên bản dịch tiếng Việt: Khi lỗi thuộc về những vì sao) và đã phải lập tức cho đi ngay sau khi so sánh với phim. Cùng là sách cho tuổi mới lớn, về mối tình đầu và giải quyết những vấn đề tương tự nhau về tình yêu, gia đình, ước mơ, những bỡ ngỡ và vỡ vạc ban đầu nhưng mỗi cuốn sách đi theo những xu hướng khác nhau. Có lẽ là tại hoàn cảnh, thời điểm và người viết. Tuy nhiên, trong khi Chó hoang Dingo khắc họa tinh tế những nhân vật có mặt mạnh, mặt yếu, nhưng tựu chung đều đáng yêu và nhân văn, thì những nhân vật của John Green làm tôi thấy rõ thực trạng về một giới trẻ vị kỷ và hời hợt, và rất Mỹ (theo nghĩa tiêu cực, mặc dù tôi phải rất xin lỗi vì đánh đồng cả nền văn hóa Mỹ vào đây). Ở tuổi 16 của các em, với những tính cách được xây dựng trong truyện, tôi gần như chắc chắn phần lớn đoạn hội thoại và nội dung email của các em đều là áp đặt và giả tạo. Giả sử nếu không có chi tiết 2 nhân vật chính đều mắc bệnh ung thư, tôi tự hỏi liệu tôi có thể chấp nhận, chứ chưa nói là yêu thích, những người ích kỷ chỉ biết bản thân, chỉ biết đến nỗi đau của mình mà đóng cửa trước nỗi bất hạnh của người khác, dễ dàng đổ lỗi cho mọi người xung quanh, trút giận bằng cách phá hoại tài sản của người khác… Văn viết dễ dãi. Ngay cả cốt chuyện cũng lỏng lẻo và có nhiều điểm bất hợp lý. Tôi phải công nhận là The fault in our stars có một đôi lần làm tôi rơi nước mắt, nhưng đến thời điểm này thực sự tôi không nhớ nổi mình khóc vì cái gì, vì tình tiết nào, trong hoàn cảnh nào. Mọi thứ trôi tuột dễ dàng. Có cảm giác một số đoạn trong truyện được đẩy lên để tạo cảm xúc nhưng chưa tới, gần như là giả tạo bởi nó tạo những hiệu ứng nhằm đánh vào sự mủi lòng của người đọc mà không thực sự đưa ra được tình tiết đắt giá nào. Ngược lại, Chó hoang Dingo không hề khiến tôi khóc lóc gì nhưng ấn tượng để lại rất sâu đậm, tôi nhớ rõ từng chi tiết, từng nét khắc họa nhân vật, và thấy mình đồng cảm với sự bao dung, với đức hi sinh, với tình cảm trong sáng và những xử lý đầy tình người ấm áp.

Khi tôi đứng ở khu sách ngoại văn ở Lâm để mua The Book Thief, có một cô bé chừng học cuối cấp hai hoặc cấp ba đi mua sách cùng bố mẹ. Thấy The Fault in Our Stars được bày ở vị trí bắt mắt nhất, em gần như vồ lấy và phấn khích kể cho mẹ nghe rằng em đã xem phim rồi, rất hay, rất cảm động. Người mẹ chỉ đọc qua nội dung trên bìa rồi đặt vào chỗ cũ và với tay chỉ vào “Gone With the Wind” (Cuốn theo chiều gió) nằm tít trên cao, bảo, trước hết con hãy đọc những tác phẩm kinh điển như thế này đi đã. Lúc đó, tôi thực sự ước, mỗi em nhỏ đều có một người mẹ như thế.

 

 

Aesthetics 
in your inbox

Be the first to receive news on arts, books, music, muses and other poetic inspirations in your inbox, every month!

I don’t spam! Read my privacy policy for more info.

0 Comments

Be the first to comment on this article.

Chim Rireply
17/01/2015 at 08:59

Tớ chưa đọc “The fault in our stars”, nhưng tớ xem phim thì lại thấy nhg bạn trẻ đấy rất là mạnh mẽ. Để duy trì đc một tinh thần lạc quan, vui vẻ trong hoàn cảnh đau ốm như vậy thì quả thật là rất mạnh mẽ. Dù sao thì mình cũng luôn chọn hoặc là xem phim, hoặc là đọc sách, chứ ko định vừa xem phim vừa đọc sách, vì kiểu gì cũng sẽ bị thất vọng ít nhiều 🙂

Tiny Pochireply
17/01/2015 at 21:40
– In reply to: Chim Ri

Mình nghĩ là mỗi người sẽ có những cảm nhận khác nhau nhưng trong trường hợp này do mình đọc truyện trước nên không bị ảnh hưởng bởi phim. Đúng là nếu bị bệnh tật mà vẫn duy trì được tinh thần lạc quan thì đáng khâm phục, nhưng mình khi nghĩ là kiểu tự cao và tự cho mình là đúng, chưa kể đến những hành động và lời nói thiếu tôn trọng người khác, giống như là vì tôi bị bệnh nên tôi muốn làm gì thì làm vậy.

Chim Rireply
24/01/2015 at 19:37
– In reply to: Tiny Pochi

Cái đó mình đồng ý với cậu. Nhưng mình xem phim thì cũng ko thấy các bạn í phá phách gì hay thiếu tôn trọng ai hay tự cao gì cả. Chỉ có 2 lần thấy phá thì là đồ của các bạn í, và vụ ném trứng vào xe ô tô thì nhìn chung cũng có thể hiểu đc. Hehe. Hai bạn í làm mình nghĩ đến Hoàng Thị Diệu Thuần và một số bạn trẻ Việt Nam khác ở trong hoàn cảnh tương tự. Các bạn ấy đều là nhg ng dũng cảm và đáng khâm phục :). Dù gì thì bài viết của cậu cũng củng cố thêm quyết định ko vừa xem phim vừa đọc sách của mình trong time này. 🙂

Tiny Pochireply
29/01/2015 at 23:49
– In reply to: Chim Ri

Hoàng Thị Diệu Thuần là ai vậy? mình chưa biết bạn này. Việc ném trứng vào ô tô thì cứu cánh không thể biện minh cho phương tiên được. Tuy không phải là hành động mang hậu quả gì nghiêm trọng nhưng rõ ràng rất vô lý vì đây là hành động bạo lực, trả đũa trẻ con khi bị bạn gái bỏ, họ hoàn toàn chỉ tập trung vào bản thân mình mà không nghĩ đến tình trạng của bạn gái kia cũng như lý do đằng sau hành động breakup của 1 cô gái cũng còn rất trẻ có thể là do không chịu nổi áp lực phải đối diện với thực tế là người yêu mình sẽ mù. Hơn nữa 2 bạn Hazel và Aug lại càng là người ngoài cuộc, hoàn toàn không có liên quan gì đến mqh của 2 người này. Mình xin lỗi không thể nghĩ đây là 2 bạn đáng khâm phục được.

Diem Lanreply
18/01/2015 at 02:12

Ha Anh co blog a! Gio to moi biet, theme dep qua, rat hop voi hinh tuong Ha Anh trong dau to ^^ To chua doc Cho hoang Dingo nen chi co the noi ve TFiOS thoi. To chua bao gio o trong hoan canh mang benh hiem ngheo cho nen to nghi ko the ap dat suy nghi, quan niem, dao duc cua minh (nhat la khi minh da truong thanh) voi hai dua be trong hoan canh do. Neu ngay ngay phai nhan hoa tri, vua dau vua met vua buon non, biet la minh dang nao cung chet, se khong bao gio duoc len dai hoc, di lam, lap gia dinh, di du lich v.v. thi con co the quan tam den nhieu thu lam khong? Dieu ban khoan lon nhat cua Hazel la gia dinh co, dac biet la me co, se song nhu the nao sau khi co chet di. Vi vay co moi bi am anh voi cai ket cua quyen tieu thuyet do den vay. Co chi muon nha van do noi la moi chuyen se on, du nhan vat chinh chet di nhung gia dinh, ban be co y van tiep tuc song tot, de co y co the yen tam ma chet di. Ngay tu dau Hazel da noi viec duy nhat kinh khung hon bi ung thu la co con cai bi ung thu. To nghi Hazel rat hieu va quan tam den nhung nguoi xung quanh minh. Khong biet vi sao Ha Anh lai nghi la co y chi ich ky, tu cho minh la dung, tho o voi noi bat hanh cua nguoi xung quanh?

Tiny Pochireply
18/01/2015 at 20:35
– In reply to: Diem Lan

Diễm Lan ơi không biết bao lâu rồi mình chưa gặp nhau, hic hic 🙁 Hi vọng ấy vẫn ổn thỏa cả và đang sống vui vẻ hạnh phúc.

Về The Fault in Our Stars, tớ cũng nghĩ là không thể áp đạt suy nghĩ của mình vào suy nghĩ của những đứa trẻ 16 tuổi, đấy chính là lý do nhiều đoạn tớ thấy suy nghĩ và lời nói bị kịch hóa, không giống suy nghĩ của những đứa trẻ ít tiếp xúc xã hội, hầu như không đến trường. Nội tâm nhân vật tớ thấy không được miêu tả sâu sắc và thuyết phục. Điều này càng đặc biệt nổi bật khi tớ so sánh 2 quyển sách. Nếu Diễm Lan quan tâm thì trên mạng cũng có nhiều trang post truyện Chó hoang Dingo, tớ không dám chắc ấy sẽ thích như tớ nhưng có thể đọc tham khảo.

Tớ cũng chưa từng ở trong hoàn cảnh phải đối mặt với bệnh hiểm nghèo nên tớ không thể nhận xét gì về những phần liên quan đến bệnh ung thư mà các em gặp phải nhưng về mặt tính cách nhân vật, để miêu tả bằng 1 vài từ thì tớ không thể chọn được từ nào, vì tớ thấy tính cách khá nhạt nhẽo và không có gì nổi bật, có chăng chỉ là ‘dũng cảm chiến đấu với bệnh tật’? Ví dụ như Augustus được tả là ‘hot’, nhưng tớ vẫn không nhớ là ‘hot’ ở điểm nào? Ý tớ là, ‘show, don’t tell’. Vì vậy mà tớ nói là văn viết dễ dãi.

Còn về phần ích kỷ, chỉ biết bản thân mình, điều đó thể hiện khi các em đối mặt với vụ chia tay của anh bạn mù, và trút giận bằng cách phá hoại tài sản của người khác, hoàn toàn không có manners và dignity. Nhưng rõ nhất phải là cách xử sự của Hazel (và Augustus) tại Ams và tại lễ tang của Augustus đối với tác giả của cuốn sách. Việc phản ứng như vậy cho thấy rất rõ việc họ chỉ quan tâm tới chuyện mình phải (và có quyền) được đối xử thế nào với cái obsession của mình. Ai cũng có nỗi đau, ai cũng phải đấu tranh với điều gì đó trong cuộc sống của họ. Có thể các em kém may mắn hơn người khác nhưng không có nghĩa là bịt tai nhắm mắt trước đau khổ của người khác trong khi hét lên nỗi bất hạnh của mình. Nếu Hazel đã biết rằng việc duy nhất kinh khủng hơn bị ung thư là có con cái bị ung thư thì hẳn phải ít nhiều cảm thông với ông tác giả Hà Lan kia chứ? Đây chính là sự ích kỷ của một số người ‘có cái chân đau’, họ chỉ biết mình đau mà không quan tâm tới người khác. Tớ không nói là không có lý do (vì họ đau mà), nhưng nếu cư xử thiếu tình người như vậy thì cũng chỉ tầm thường, không thể nào là ‘hero’ được.

Diem Lanreply
19/01/2015 at 11:21
– In reply to: Tiny Pochi

Uh :((( Lau lam lam roi nhi, chac ca chuc nam roi. Nhung ma to da bookmark nha cua Ha Anh roi, se thuong xuyen vao day choi hihi. To rat thich mau sac trong tranh cua Ha Anh, deu rat am ap, hoa hop, Ha Anh co ve minh hoa cho sach thieu nhi khong the?

Con ve quyen sach kia thi cong nhan la cach cu xu cua may nhan vat do thieu suy nghi, khong chuan muc, nhung chinh vi the to nghi moi “that” hon nhieu. Sau cai cach Hazel bi doi xu luc den nha ong tac gia kia o Amsterdam, viec co y khong dem xia toi ong y o le tang cung binh thuong thoi. Neu Hazel co the vi tha hon, co the tha thu va thong cam cho ong ta thi rat tot, nhung khong lam duoc nhu vay cung co the hieu duoc. To nghi la quan diem cua to ve vai tro cua nhan vat chinh trong mot cau chuyen khac mot chut. Nhan vat chinh khong nhat thiet phai tot dep, cao thuong, khien nguoi ta kham phuc va muon hoc hoi ve moi mat. Nhan vat chinh co the giong chi hang xom nha ben, co diem tot khien minh muon bat chuoc, cung co diem xau khien minh tu nghi nhat dinh se khong giong nhu vay. Gus va Hazel ngay tho, nong noi (chuyen nua dem lai xe di mua thuoc la, hay la nhat dinh treo cau thang len tang tren cung cua vien bao tang deu rat vo trach nhiem), nhung ho co gang het minh de tim ra muc dich cua cuoc song ngan ngui cua ho. Nhung cau hoi khien ho tran tro la nhung cau hoi triet hoc kinh dien, y nghia cua cuoc song, cua tinh yeu, cua cai chet. To cung khong phai rat thich cau chuyen nay, no cung khong co trong list favorite books cua to, chi la muon bay to suy nghi cua to thoi.

To doan la Ha Anh cung khong thich “Cuon theo chieu gio” nhi? Ha Anh nghi the nao ve Scarlett O’Hara? Lau lam to moi co co hoi ban luan ve tieu thuyet voi mot nguoi khac, vui qua di mat thoi (^^) Nhung nguoi xung quanh to hoac la khong co thoi quen doc sach, hoac la qua ban biu de doc, hoac la chi doc nhung cuon non-fiction co gia tri thuc te.

Tiny Pochireply
19/01/2015 at 16:27
– In reply to: Diem Lan

Tớ cũng biết là có nhiều người thích truyện và cả phim này. Đây cũng chỉ là suy nghĩ cá nhân của tớ, đặc biệt là khi đọc xong Chó hoang Dingo thì không tránh được sự so sánh thôi.

Ôi, còn Cuốn theo chiều gió là all-time favourite của tớ, mặc dù Scarlet tớ ghét, tương tự giống như the Kite Runner (Người đua diều), tớ cũng không ưa nhân vật chính tẹo nào (về góc độ tính cách) nhưng cả 2 tác phẩm thì rất thích, vì nội tâm được miêu tả kỹ, hình ảnh nhân vật được tác giả khắc họa rõ nét, nên dù không thích, tớ vẫn thấy bị cuốn theo câu chuyện của họ, và toàn bộ tác phẩm được viết một cách cẩn thận, nội dung chặt chẽ và ý nghĩa sâu sắc. Hì hì, Lan cũng thích Cuốn theo chiều gió chứ?

Diem Lan
22/01/2015 at 02:20
– In reply to: Tiny Pochi

Uh to cung khong thich Scarlett, cho nen Cuon theo chieu gio tinh tiet rat hay, xay dung nhan vat rat song dong da chieu nhung moi lan doc to deu thay buc’ boi’. Sao co y khong bot cung dau di mot chut? Nhan ra tinh cam cua minh som hon mot chut? Hoc hoi Melanie mot chut? Nhung day chinh la cai hay cua cau chuyen. Giong nhu nhin mot doan tau sap dam vao vach nui, duong ray da dinh san roi, khong the lai chech di, vua dang buon vua dang so nhung khong the roi mat di duoc.

Hom nao phai di tim doc The Kite Runner. Ha Anh co doc The House of Mirth khong? Trong so cac tieu thuyet kinh dien to doc ma nhan vat nu chinh co nhieu tinh cach phan dien hon chinh dien thi to thich va thong cam voi Lily Bart nhat.

Tiny Pochi
30/01/2015 at 00:27
– In reply to: Diem Lan

Tớ chưa đọc The House of Mirth, để hôm nào sẽ tìm đọc 🙂 Lan có truyện gì ấy rất thích thì giới thiệu cho tớ với 🙂

Chim Rireply
24/01/2015 at 20:11

Mình cũng chưa đọc “chó hoang Dingo” và mình đồng quan điểm với bạn Diễm Lan. Cá nhân tớ thì thấy Hazel là một người quan tâm và sống vì người khác, nhất là mẹ bạn ấy. Có thể bạn ấy có nhiều nét tính cách còn nông nổi, nhưng ở tuổi 17 thì tớ thấy bạn ấy cũng khá trưởng thành đấy chứ. Nhất là khi nói những câu kiểu như: Điều kinh khủng hơn cả khi bị ung thư là có con cái bị bệnh ung thư –> câu này thì những người mẹ hiểu thấm thía hơn ai cả, và lẽ ra ông nhà văn đấy phải bao dung hơn với hai bạn trẻ chứ không phải tìm quên trong men rượu và xử sự chẳng ra làm sao khi gặp hai bạn ấy như thế, tớ nghĩ đây chính là điểm khác biệt của những người mạnh mẽ và những người yếu đuối, hay như lẽ ra bạn ấy đã chết ở tuổi 13 vì ung thư tuyến giáp, nhưng lại tiếp tục sống chỉ vì trước khi nhắm mắt, nhìn thấy mẹ bạn ấy khóc và nghe thấy mẹ bạn ấy nói rằng từ nay sẽ không còn được làm mẹ nữa –> đấy quả thật là một sức mạnh phi thường, tớ đã từng biết có nhiều người chết trong vài tháng sau khi phát hiện ra bị mắc bệnh ung thư vì tinh thần suy sụp, còn Hazel thì lại lộn ngược lại từ cõi chết, hay như bạn ấy ôm chầm lấy mẹ khi biết bà mẹ tham gia các hoạt động xã hội để giúp đỡ những gia đình có con bị ung thư hay trong đám tang của Gus bạn ấy nghĩ rằng đám tang là để dành cho người sống chứ không phải người đã chết…. Đấy đều là những hành động và suy nghĩ cho người khác. Nói chung là tớ thấy bạn ấy trưởng thành hơn tuổi 17 cũng kha khá đấy. Còn những hành động như cố leo lên đến tận cùng của một cầu thang hay đi mua thuốc lá giữa đêm khuya, hiểu là nông nổi của tuổi trẻ cũng được, mà hiểu là những hành động mình làm đến tận cùng để không cảm thấy hối tiếc gì cũng được, vì suy cho cùng thì thời gian sống của các bạn ấy cũng tính bằng ngày mà thôi. Sẽ như thế nào nếu như đến tận lúc nằm xuống rồi, mà vẫn còn thấy hối tiếc vì ngày hôm đó mình đã ko leo lên tận cùng bậc cầu thang, nếu như tối hôm đó không đi mua thuốc hay không bay đến Hà Lan để gặp ông nhà văn kia? Vì họ ko có nhiều thời gian để làm những việc đó nên nếu không làm ngày hôm nay thì vĩnh viễn chẳng làm được vào ngày mai, vì có thể sẽ chẳng có ngày mai nào cả :).

Tiny Pochireply
29/01/2015 at 23:40
– In reply to: Chim Ri

Thực ra mình hoàn toàn có thể hiểu được và tôn trọng quan điểm của Chim Ri, đây là quan điểm của số đông, chỉ có điều là cá nhân mình không nghĩ thế thôi. Khi mình đọc The fault in our stars, có cảm giác ‘there’s something wrong with the attitude’ nhưng không biết chính xác là vì sao, cho đến khi mình đọc Chó hoang Dingo thì mới có chuẩn mực so sánh, từ đó thấy rõ khác biệt. Cảm giác ấy, nói hơi lạc đề 1 chút, thì là giống y như mình đọc sách của Huyền Chip, sau đó đọc John đi tìm Hùng vậy

Reply to Chim Ri Cancel reply